Chương 53: Lương một năm trăm vạn

CHƯƠNG 53

(*) 100 vạn NDT = 3.519.500.000 VNĐ

Hạ Nhạc Thiên đọc từng câu từng chữ phần nhiệm vụ giới thiệu xong, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.

…..muốn đến Trạm Chung, phải bỏ phiếu khi xe buýt dừng lại ở mỗi trạm, người có số phiếu cao nhất sẽ bị quỷ giết chết…..

Mà con quỷ trong lời nhiệm vụ miêu tả, rất có khả năng là con Quỷ Tàng Hình đang ngồi ở chỗ ngồi sau cùng.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên bắt đầu dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Nhiệm vụ này, quả thực giống như đang cổ vũ người chơi tàn sát lẫn nhau.

Mỗi một lần bỏ phiếu, sẽ chết một người chơi, sáu trạm dừng xe bắt buộc bỏ phiếu sáu lần, nói cách khác…… Muốn đến Trạm Chung, sẽ phải chết ít nhất sáu người.

Chuyện này không giống hai lần chơi trước…

Ít nhất hai lần chơi trước vẫn có thể tránh được tử vong, mặc dù vẫn có người chết, nhưng là vì người chơi kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, mà không phải bắt buộc người chơi nhất định phải “chết” như thế nào.

Có phải nhiệm vụ này cũng tồn tại bẫy rập hay không?

Hạ Nhạc Thiên đọc lại giới thiệu nhiệm vụ, cũng không phát hiện thêm điều gì.

Muốn đến  Trạm Chung, nhất định phải bỏ phiếu giết chết một người chơi.

Vậy có phải biện pháp qua cửa liên qua đến bên ngoài xe buýt hay không?

Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vực sâu kéo dài không có điểm cuối, hơn nữa còn sâu không thấy đáy.

Chỉ có một con đường nho nhỏ xuyên qua thế giới này.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy có một loại áp lực vô hình đè nén.

Càng miễn bàn đến những người khác thấy một màn như vậy thì có bao nhiêu sợ hãi.

Nhưng cậu lại không lo lắng xe buýt sẽ bị rớt xuống vực, nguy hiểm chân chính, là giai đoạn bỏ phiếu này.

“Chúng ta có thể bị ngã xuống hay không?” Có người siết chặt tay, sợ động tác mình quá lớn mà dẫn tới xe buýt lắc lư.

“Mọi người đừng lộn xộn là được.” Một người hơi lớn tuổi lên tiếng trấn an mọi người.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ ở trong này mãi sao?” Có thanh niên trẻ tuổi trẻ đứng lên, nhìn qua buồng lái xe, nói với mọi người: “Tôi đi qua hỏi tài xế một chút, xem rốt cuộc hắn muốn đưa chúng ta đi đâu.”

Một thanh niên khác cũng đứng lên: “Tôi đi với cậu.”

Những người khác không phản đối, thậm chí còn thúc giục hai người nhanh nhanh qua tìm tài xế.

Hai người cẩn thận đi về phía trước.

Thanh niên trẻ tuổi đứng trước buồng điều khiển nhìn một vòng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, sợ hãi lui về sau vài bước.

Người đứng ở bên cạnh giật mình: “Sao vậy?”

Thanh niên trẻ tuổi trẻ tựa hồ bị doạ không nhẹ, vẫn luôn trợn to mắt nhìn chằm chằm buồng lái, giống như thấy được cái gì đó rất khủng khiếp.

Trong lòng người kia lập tức nao nao, hắn thấy thanh niên trẻ tuổi không trả lời mình, chỉ có thể căng da đầu dán vào cửa kính nhìn vào bên trong.

Trên chiếc ghế điều khiển cũ nát —— hoàn toàn không có tài xế.

Vậy ai đang lái xe?!!!

Nam thanh niên sợ tới mức hét lên, làm người bên trong xe cũng giật mình kinh sợ theo, có vài người gan lớn nhanh chóng đi tới, khẩn trương hỏi hai người: “Xảy ra chuyện gì?!”

“Bên trong, bên trong…….” Nam thanh niên run rẩy chỉ vào bên trong cánh cửa, một câu cũng không thốt nên lời.

Những người khác thấy không hỏi được gì, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn vào trong, sau khi nhìn thấy trên ghế điều khiển không có một bóng người, đồng loạt bị dọa đến la to lên.

Lúc này tất cả mọi người bên trong xe đều luống cuống, bọn họ không dám lộn xộn quá mức, chỉ có thể lớn tiếng hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vài người trở về, đem tình huống bên trong buồng điều khiển nói lại cho mọi người.

Chuyện này giống như bom nguyên tử thả vào trong hồ, nháy mắt bùng nổ.

Mọi người tái mét cả mặt, thấp thỏm lo âu.

Có người không muốn tin tưởng sự thật, đứng dậy đi qua buồng điều khiển, không lâu sau đã mang sắc mặt trắng bệch trở lại.

“Nếu không có người điều khiển, vì sao xe vẫn còn chạy?” Có người run sợ hỏi.

“Có lẽ…… do tài xế quên phanh lại, xe buýt mới có thể tự động chạy về phía trước….” Một người đàn ông trung niên suy đoán, hắn còn nói thêm: “Chúng ta nên may mắn con đường này thẳng tắp, nếu không thì xe nhất định sẽ lao xuống vực, đến lúc đó chúng ta đều phải chết.”

Mọi người nghĩ mà sợ không ngớt.

“Thế nhưng, chúng ta cũng không thể ngồi mãi trong này chứ, có ai biết lái xe không? Thử nghĩ cách dừng xe lại đi?” Có người sau khi bình tĩnh lại bắt đầu tích cực nghĩ cách giải quyết nguy cơ.

“Bên ngoài là vực sâu, có dừng lại chúng ta vẫn không ra ngoài được mà?” Một thiếu niên tóc vàng buột miệng hỏi.

“Vậy cũng nên nghĩ cách dừng xe lại, nếu xe cứ luôn chạy, lỡ phía trước là khúc cua, tất cả đều chết hết, có hiểu không?” Người đàn ông mặc quần áo đắt tiền nói.

Thiếu niên tóc vàng nhịn không được trợn trắng mắt, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Người đàn ông kia không muốn so đo với mấy thằng nhóc choai choai vào lúc này, hắn nhìn về phía mọi người: “Trong mọi người ai có kỹ thuật lái xe tốt?”

Dù sao con đường này nhỏ đến nỗi chỉ chứa vừa vặn một chiếc xe buýt, căn bản không có chỗ trống để quẹo, cho nên kỹ thuật lái xe và tâm lý của người này phải cứng mới được.

Rất nhanh, có người giơ tay, “ Tôi là tài xế xe buýt đã mấy năm rồi, nhưng mà…… Tôi chưa từng chạy xe trên cao như thế này, có lẽ sẽ lái không tốt.”

Người mặc hàng hiệu nhíu mày lại, nói thẳng: “Vậy không thể để ông lái, còn có ai biết lái xe nữa hay không?”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt đều là thấp thỏm lo âu, nhưng không người nào nhấc tay.

“Xem ra chỉ có thể để ông lái.” Sắc mặt người mặc hàng hiệu rất khó coi, chỉ có thể giao trọng trách cho người duy nhất biết lái xe buýt.

Người kia khẩn trương gật đầu, lúc này hắn không còn cơ hội sợ hãi cự tuyệt nữa, vì nếu xe vẫn tiếp tục chạy đi, tỉ lệ rơi xuống vực càng lúc càng cao.

Hắn ngồi vào ghế lái dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, trong miệng lẩm bẩm gì đó mới bắt đầu tiến hành một loạt thao tác dừng xe, nhưng khi chân hắn dẫm xuống phanh ga, xe buýt vẫn chạy đều đều về phía trước như cũ……

One Reply to “”

Bình luận về bài viết này

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia